TPO - Nhà ck tôi tất cả 3 fan con, anh là cả, sau anh là 2 cô em gái cũng hầu hết đã yên ổn bề gia thất. Khi yêu tôi, anh vẫn 28 tuổi. Tôi vừa tốt nghiệp đại học cũng là lúc anh đem lại ra mắt bố mẹ anh nhằm xin phép người lớn tuổi bàn chuyện cưới xin.

Gia đình anh bao gồm cửa hàng mua sắm nội thất bên trên một tuyến phố lớn. Trước lúc đưa tôi về nhà, anh cũng nội dung cho tôi nghe về tính chất cách mọi bạn trong gia đình, nhất là mẹ anh bởi vì bà khôn xiết tin với mê bói toán, tướng số. Anh còn cẩn trọng dặn tôi lúc trở về nhà bà gồm nhận xét, phê phán gì cũng đừng nghĩ ngợi, lo bi hùng gì, “kệ bà ao ước nói gì thì nói, đặc trưng là bản thân sống cùng với nhau, em ạ”.

baotienphong.com.vn

chỉ với sau mấy câu kính chào hỏi ban đầu, tôi đã nhận ngay khẩu ca “xanh rờn” trường đoản cú mẹ ông xã tương lai rằng tôi không xinh, không xuất sắc giang giầu có bằng mấy cô tình nhân trước của bé bà, nhưng vày tôi “hợp tuổ, phù hợp mạng” với anh và với đa số người trong nhà phải bà gật đầu đồng ý để cưới tôi về làm cho dâu.

Tình yêu thương của anh có tác dụng tôi dễ dãi quên đều nhận xét thiếu tế nhị ngay trong lượt ra mắt đầu tiên của người mẹ anh. Sau một năm làm vợ, tôi sinh một thằng cu kháu khỉnh khỉnh, giống tía như đúc.

Cả bên tôi vui lắm, mẹ ông xã tôi như trẻ con hẳn ra, bà nói cười tươi vui suốt ngày, đi thì thôi chứ về công ty là ẵm bồng cháu nội, thương cảm ôm ấp con cháu suốt ngày.

Khi đàn ông tôi được 3 tuổi, chồng tôi giục tôi sinh thêm em bé nhỏ bởi ông chồng tôi cũng đã lớn tuổi, cha mẹ chồng lại siêu ủng hộ việc chúng tôi sinh thêm con bắt buộc tôi cũng vui mắt “thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng”.

Lần mang thai này tôi mang song thai, và sinh song 2 cậu đàn ông khỏe mạnh. ông chồng tôi mừng lắm nhưng mà mẹ ông xã ngay từ dịp biết tôi sinh thêm 2 đàn ông nữa, tức thì tỏ ý không vui ra mặt.

Mỗi lần vào phòng chú ý 2 con tôi ngủ hay chơi đùa cùng nhau, bà lại lẩm bẩm, cau tất cả điều gì đó...


Nhiều lần tủi thân, tôi nói với ông chồng thì anh gạt đi, cả nghĩ, suy diễn nọ cơ chứ bà nội lúc nào chẳng nhất định yêu thương con cháu.

Thấy tôi vất vả, ông xã tôi bàn thuê tín đồ giúp việc. Nghe vậy, mẹ ông chồng tôi phản nghịch đối kịch liệt, bà bảo tôi còn trẻ, khỏe mạnh mạnh, đề xuất tự nhưng mà nuôi con. Vả lại việc marketing của gia đình dạo này chạm mặt khó khăn, ế ẩm, không có điều kiện đèo bòng nuôi thêm người ăn uống kẻ ở.

Còn 1 tuần nữa là sinh nhật đầy năm cho 2 đứa trẻ, mẹ ông xã tôi bảo để bà đi xem bói, xin quẻ rồi new được làm. Tôi thực thụ chẳng tin và đặc biệt gì mấy vấn đề bói toán của bà, tuy thế phận dâu bé tôi không dám ngăn cản.

Mẹ ck tôi vất vả sắm sửa lễ để đi xem bói, đi cả ngày trời đến buổi tối mịt new về, vừa bước chân vào nhà, bà thờ ơ phán : “Do chị sinh 3 đứa con trai, phạm vào “tam phái mạnh bất phú” nên tất cả tội với gia đình chồng. Chính vấn đề này cũng khiến cho chuyện làm ăn buôn bán của cả gia đình không còn khô cứng thông, dễ ợt như trước, tất cả khi còn tác động cả đến công danh sự nghiệp của ck chị”.

Rồi bà bảo tiếp, nếu muốn “cởi” sẽ được suôn sẻ, vạc lộc, phát tài, tôi cần sinh thêm một thằng cu nữa, sau đó muốn thôi nôi, sinh nhật, lễ hội gì thì làm.

Nghe mẹ chồng nói chấm dứt mà tôi bủn rủn, mong muốn rụng rời chân tay. Bé tôi một đứa 5 tuổi, nhị đứa mới đầy năm, làm thế nào tôi dám sinh nữa. Mà có sinh, trai tốt gái đâu phải cứ ước ao là được. Giờ tôi cũng lần chần phải làm vắt nào nhằm yên ổn định sống nhưng nuôi 3 đứa con nữa?

Ông Lý Hải Đào, 74 tuổi ở trung hoa có 3 người con trai đều là tiến sĩ, mỗi tháng chu cấp cho cho bố đầy đủ. Nhưng mang đến khi ốm nặng, ông nhận thấy một bài học xương tiết về tình phụ tử.

Bạn đang xem: Đẻ 3 đứa con trai


Tôi thương hiệu là Lý Hải Đào, 74 tuổi, sống sinh sống Bắc khiếp (Trung Quốc). Tôi có 3 con trai lần lượt thương hiệu là Lý Cường, Lý Cương, Lý Dũng, hầu như là tiến sĩ. Mỗi tháng, mỗi con chu cung cấp cho tôi 1.000 tệ (khoảng 3,4 triệu đồng) nhằm trang trải sinh hoạt, trang Toutiao đăng tải.

Lúc đầu tôi nghĩ những con thiệt hiếu thảo. Tôi thừa nhận tiền và cảm giác rất vui.

"Bố, tiền sống tháng này con gửi cho cha rồi ạ. Cha kiểm tra xem bao gồm chưa", từng tháng, nam nhi lớn Lý Cường rất nhiều sẽ nhắn tin nhắn đó mang đến tôi. "Tiền đã về rồi nhỏ ạ. Bé đã làm việc vất vả. Con có bận bịu quá không?", tôi luôn trả lời cùng hỏi han nhỏ như vậy.

"Con đã bận dự án công trình mới, chắc rằng cuối tháng này con không tồn tại thời gian trở về viếng thăm bố", Lý Cường nhắn.

Tôi lại mỉm cười: "Con ngoan, phải nỗ lực nhé. Bố hoàn toàn có thể tự làm cho được mọi vấn đề nên nhỏ yên tâm".

Con trai máy hai của tôi, Lý Cương, hiện sống với những người vợ nước ngoài quốc tại Anh. Mỗi tháng con cũng giữ hộ tiền về cho tôi đúng hạn. Tôi thường xuyên khoe với láng giềng mình có con trai ở nước ngoài rất hiếu thảo, tháng nào thì cũng biếu tiền bố.

"Bố, quá trình của con yêu cầu nhiều đưa ra phí, thiệt sự con không hề tiền dư. Cha nhập viện sao? Viện giá tiền nằm viện cũng không quá cao, bố cũng có thể có tiền tiết kiệm chi phí nữa", Lý Cường giải thích.

Tôi đo đắn nói gì, chỉ có thể im yên ổn rồi quắp điện thoại. Tôi chợt nhận ra trong mắt các con trai mình, chi tiêu sinh hoạt bọn chúng đưa cho tôi chỉ nên nghĩa vụ, nhiệm vụ chứ không thể thực lòng muốn chăm sóc bố giỏi hơn. Từ kia trở đi, tôi không thể cảm thấy sung sướng như trước, cũng không háo hức với chi tiêu sinh hoạt những con gửi.

Sau đó tôi call điện kiến nghị được gặp mặt các con. Tôi nói với con trai lớn Lý Cường: "Con trai, con rất có thể dành chút thời gian về bên thăm bố được không? Đã lâu rồi tía chưa được gặp con".

"Tháng này nhỏ không thể về được tía ạ. Nhỏ đang bận dự án, sẽ ở quy trình tiến độ nước rút, con thực sự quan trọng nghỉ được", Lý Cường trả lời.

Tôi hotline cho con trai thứ nhì Lý Cương: "Con có thể về trung quốc trong kì nghỉ lễ được không? tía nhớ nhỏ và muốn gặp mặt con".

"Thật xin lỗi bố. Nhỏ và vk đã đặt vé đi Úc rồi. Lần này chúng nhỏ không thể hoãn được", Lý cương đáp.

Tôi lại hotline cho nam nhi thứ 3 Lý Dũng: "Tối nay bé về nhà ăn uống cơm với ba được không? ba đã nấu mấy món mà ngày bé con khôn xiết thích đó".

"Tháng này nhỏ rất bận sinh hoạt phòng thí nghiệm. Con phải tăng ca ban đêm nhiều yêu cầu không về ăn uống cơm với bố được", Lý Dũng trả lời.

Tôi khổ cực nằm trên nệm bệnh, nước đôi mắt trào ra. Tôi đã nhỏ xíu nặng rồi tuy nhiên 3 đứa nam nhi vẫn không chịu dành thời hạn đến thăm bố. Cảm giác cô 1-1 bủa vây lấy lão già 74 tuổi như tôi.

Xem thêm: Sinh mổ 2 tháng ăn nếp được không ? đẻ mổ ăn xôi có bị sẹo lồi không?

Sau đó, bệnh lý của tôi chuyển đổi nặng, ung thư phổi tiến độ cuối. Các con miễn cưỡng mang đến viện thăm tôi.

Con trai bự Lý Cường cho với làn tóc bù xù, xống áo nhăn nheo, trông như thể vừa thao tác cả đêm. Con trai thứ hai đầy quầng thâm bên dưới mắt, có vẻ như đãng trí. Còn đàn ông thứ bố trông cực kỳ mệt mỏi, vừa thấy được tôi đang nói: "Bố ơi, con đến thăm cha một cơ hội rồi lại phải quay trở về phòng thí nghiệm gồm việc".

Nhìn cỗ dạng của các con, tôi hiểu rằng trong tâm địa chúng, người phụ vương này không có khá nhiều ý nghĩa. Bọn chúng đến gặp gỡ tôi chỉ vì ý thức trách nhiệm của chữ "hiếu thảo" chứ chưa phải tình yêu bắt đầu từ trái tim.

Sau đó, tôi về đơn vị sống một mình 1 thời gian. Những con thỉnh thoảng gọi điện cùng gửi tiền sinh hoạt phí. Nhưng mà tôi biết, trái tim chúng không hề ở tôi nữa.

Một ngày, tôi đùng một phát đổ căn bệnh trở lại. Bác bỏ sĩ cho thấy thêm tình trạng của tôi vô cùng nguy kịch và những con tôi cần phải sẵn sàng sớm. Vì vậy, bệnh viện đã liên hệ với chúng.

"Các anh nên đến viện ngay. Bố những anh đang nguy kịch. Tôi hi vọng các anh hoàn toàn có thể đến càng nhanh càng tốt, đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra", vị chưng sĩ hotline điện.

Lúc này, 3 bạn con của tôi các gác lại quá trình để về bên bố. Nghe bội nghịch ứng của các con, tôi đọc rằng sau cùng chúng cũng phân biệt bố không còn nhiều thời gian nên nhanh lẹ về thăm. Quả nhiên mấy giờ sau, Lý Cường vẫn chạy đến dịch viện, nhìn tôi rồi thở dốc.

"Bố ơi, ba hãy vui lên. Bố nhất định phải thắng lợi bệnh tật", Lý Cường an ủi tôi.

Lý cương cứng vừa xuống sân bay cũng vào viện thăm tôi ngay. Lý Dũng đến bệnh viện bắt đầu khuôn mặt thất thần, mồ hôi đầm đìa cố tay tôi: "Bố im tâm, chúng nhỏ sẽ âu yếm bố thật tốt".

Nhìn vẻ mặt lo lắng của các con, tôi cảm thấy chua xót trong lòng. Tôi hiểu rõ rằng sự thân thương của chúng chỉ do mạng sinh sống của tôi hiện nay đang bị đe dọa.

5 ngày sau, mặc dù các bác bỏ sĩ sẽ tận tình cứu trị nhưng tình trạng của tôi vẫn không hồi phục, thời gian không thể nhiều. Ngày hôm đó, Lý Cường mang đến phòng dịch rất sớm, mặc cỗ vest chỉnh tề, tay nạm hoa. Tôi còn tưởng ở đầu cuối con cũng quan tâm mình. Nhưng khi phi vào phòng bệnh, Lý Cường bất ngờ lấy điện thoại di hễ ra cùng nói: "Bố đợi bé chút nhé. Bé sẽ quay chốc lát này vào năng lượng điện thoại".

Vào lúc này tôi vô cùng tủi thân. Chắc bé chỉ ý muốn khoe bài toán làm của bản thân mình lên mạng thôn hội?

Nước mắt tôi trào ra, tim tôi như bị dao đâm. Trong suốt cuộc đời, tôi đã có tác dụng việc chịu khó nuôi 3 đứa con. Nhưng lúc này vào dịp tôi sắp lìa đời, thứ tôi nhận thấy rất nhạt nhòa.

Các nhỏ thành đạt tuy thế một người phụ vương già lại không còn vị trí trong trái tim chúng?

Bỗng tôi ghi nhớ lại quãng thời gian mình vừa kết hôn. Tôi vui lòng nói với bố của chính mình rằng: "Bố ơi, nhỏ có đàn ông rồi. Nhỏ nhất định vẫn nuôi dạy chúng thành đứa trẻ con ngoan ngoãn, hiếu thảo".

Bố tôi mỉm mỉm cười nói: "Trách nhiệm của cha mẹ là giáo dục con cái tốt nhưng sự trưởng thành của bé cái sau cuối lại nhờ vào vào thiết yếu chúng. Khi chúng phệ lên, có nhân loại riêng, chúng ta phải học bí quyết buông quăng quật và không nên ép buộc chúng quá nhiều".

Khi đó vày còn trẻ yêu cầu tôi lạc quan nói: "Con nhất thiết sẽ giáo dục và đào tạo con mẫu thật giỏi để chúng không bao giờ quên cội nguồn, trở thành những người dân con hiếu thảo. Đó là mơ ước lớn số 1 trong cuộc đời con".

Giờ nhìn lại, tôi ko biết mình đã sai tuyệt là những con sai?

"Lão Lý, trên đời này làm gì có chuyện hoàn hảo nhất được. Ông phải học cách đồng ý hiện thực đi", người hàng xã già than phiền trước giường bệnh lúc đến thăm tôi.

Tôi nằm ở giường, nước mắt tuôn rơi. Đúng, tôi tránh việc ép buộc các con. Cũng tự hôm đó, tôi bắt đầu một hành trình cuối cùng của cuộc đời mình, bố trí đồ đạc, chào thân ái hàng xóm. Tôi cũng ko yêu cầu các con mang đến thăm mình hàng ngày và để chúng được làm việc bọn chúng muốn.

Đến ngày tôi ra đi, chắc rằng các con cũng biến thành rất bi lụy và nhức khổ. Đúng, bên trên đời này làm những gì có bạn con nào ko thương cha, cũng làm gì có người cha nào ko yêu thương bé cái? có lẽ tôi cần mừng vì các con vẫn thành đạt…