Cả đời nếu có thể gặp được một người trọng điểm đầu ý hợp với mình, nam xuất xắc nữ thì có liên quan gì.
Bạn đang xem: Rặn mpreg sinh tử văn đau đẻ
nam giới PHI
Tác giả: Ngũ sắc đẹp Mạn Đà La
Chuyển ngữ: Thanh Liên
Bản gửi ngữ được đăng cài đặt duy duy nhất tại https://nhansinhnhumongsite.phongkhamphusan.com.com/
Vui lòng ko REUP dưới phần đa hình thức!
Chương 143: Sinh bé (2)
“Quân Diễm!” đánh Ngọc Hành ấn lên nhân trung của Ngộ Quân Diễm, thấy bụng cao bất tỉnh của hắn không xong xuôi dao động.
Hai mắt đã nhắm chặt của Ngộ Quân Diễm tự dưng nột trợn lên, hắn thét một giờ đồng hồ thảm thiết: “A… Á…!”
Tô Ngọc Hành lau các giọt mồ hôi ướt đẫm bên trên trán của Ngộ Quân Diễm, dịu giọng nói: “Quân Diễm, hãy nghe ta nói, đứa nhỏ tuổi đã tiến vào sản đạo, bây chừ ngươi rặn đi!”
“Không được chỉ thị cho ta!” Ngộ Quân Diễm như cá bị bắt lên bờ, ngực phập phồng thở dốc, khẩu ca ra lại hết sức lạnh lùng, “Đứa… A… Ưm… Đứa bé bỏng này là liên kết sau cùng giữa chúng ta, khoác kệ… mặc thây ngươi từng so với ta là thiệt lòng tốt là đưa bộ, ta sinh nó ra… coi như… xem như trả hết tình nghĩa từ lâu cho ngươi… Ư… A… Từ nay về sau, bọn chúng ta… không ai nợ ai!”
“Được, được, ngươi nói gì rồi cũng được.” sơn Ngọc Hành biết tính tình Ngộ Quân Diễm quật cường, cũng không cố cãi cọ với hắn, xung quanh miệng đáp ứng, nhưng trong thâm tâm thầm nghĩ: ngươi nói hai chúng ta không ai nợ ai là rất có thể hết nợ sao? quan hệ tình dục giữa bọn họ há lại bị một câu nói đơn giản dễ dãi chặt đứt?
“Quân Diễm, ngươi tiết kiệm ngân sách sức lực, đợi cho lúc đau thì dùng sức.”
“Ta biết! Không đề nghị ngươi nói… A… Á…” Ngộ Quân Diễm khỏe mạnh đứng thẳng tín đồ dậy, bắt mang dây vải, nhúc nhích nhì chân cố kỉnh sức tách bóc lớn ra, khuôn mặt vốn bởi bị thương mà trắng bệch hôm nay đã sung máu đỏ bừng, hắn thét lên một giờ đồng hồ kêu đau thảm thiết. “Ư… ư… Á…”
Ngộ Quân Diễm nuốm khăn tay vừa nhả ra, nhét lại vào miệng, nương theo quy chính sách đau mà dùng sức.
Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm nhức đến gương mặt tuấn tú vặn vẹo vẹo, tuy nhiên cũng không giãy dụa các nữa, chỉ ăn nhịp dùng sức, trong cả tiếng rên trong cổ họng cũng quật cường. Theo lượt rặn của hắn, bầu nhi chậm chạp đi xuống.
Tô Ngọc Hành cúi người kiểm tra, lại thấy phần thò ra ở lối thoát hiểm không tương tự đầu bầu nhi, mà là… Tay!
“Quân Diễm! ngừng lại! Đừng rặn nữa!” sơn Ngọc Hành nhanh lẹ hô lên, mà lại Ngộ Quân Diễm ngoài ra không nghe thấy lời của y, vẫn liên tục rặn.
“Mau giới hạn lại!” sơn Ngọc Hành bao phủ lấy thân thể Ngộ Quân Diễm.
Tay bong khỏi dây vải, khắp cơ thể Ngộ Quân Diễm như bé rối mộc bị đứt dây, xụi lơ vào ngực sơn Ngọc Hành, khăn tay white color trong miệng lây nhiễm máu đỏ tươi một nửa, có tác dụng mắt sơn Ngọc Hành nhức nhức.
“Quân Diễm…” đánh Ngọc Hành mang khăn trong miệng hắn ra, bao bọc lấy mặt hắn, dịu giọng gọi, “Quân Diễm… Quân Diễm, quan sát ta…”
Ngộ Quân Diễm như đã hết đi ý thức, chỉ mở bự miệng, không hoàn thành thở dốc, khóc nhè không rõ tiếng: “Đau… Đau quá…”
“Quân Diễm, địa điểm của đứa nhỏ bị ngược.” sơn Ngọc Hành thấy giọng nói của chính mình đang run rẩy, y thật sự lần khần mình lấy đâu ra nhẫn trung tâm để nói đều lời này mang đến Ngộ Quân Diễm đã bị đau khổ giày vò, “Ta phải… Ta yêu cầu đẩy con trở vào. Ngươi… Ngươi chịu đựng một chút.”
“Đau… Đau quá…” Ngộ Quân Diễm vẫn thì thào kêu đau, ko chút làm phản ứng cùng với lời của sơn Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành đỡ Ngộ Quân Diễm nằm xuống đất, mình thì quỳ xuống, dùng một mảnh vải thật sạch sẽ lót dưới cửa sinh của hắn, lờ đờ đẩy bàn tay nhỏ bé của thai nhi trở vào.
“Á! Á…” Một giờ đồng hồ kêu khàn khàn thảm thiết vang lên, nửa tín đồ trên của Ngộ Quân Diễm bật mạnh, mồ hôi chảy dọc buộc phải cổ nhỏ nhắn dài của hắn, “Đau quá! Không… Đừng đẩy!”
“Quân Diễm, vị trí của đứa nhỏ dại phải đúng new sinh được, ngươi chịu đựng đựng một chút, duy nhất định phải chịu đựng thêm chút nữa!” đánh Ngọc Hành chú ý Ngộ Quân Diễm cực khổ giãy dụa nhưng mà đau lòng vô cùng, tuy nhiên động tác trong tay lại không dám dừng lại.
“Đau… Á… Nứt ra rồi… Bụng sắp đến nứt ra rồi!” Chân Ngộ Quân Diễm đấm đá loạn, rốt cục không giữ lại được ý thức nữa, giãy dụa gào thét tựa như những người sinh bé khác.
Tô Ngọc Hành nhẫn trọng tâm không điếngể ý cho tới tới giờ la của Ngộ Quân Diễm, từng chút đẩy bầu nhi trở lại, sau đó hai tay ôm lấy bụng cao chết giả của hắn, sử dụng sức xoa nắn.
Ngộ Quân Diễm lắc to gan đầu, khàn giọng kêu gào: “A… Á… Á!”
“Quân Diễm, ta biết ngươi đau, mà lại vị trí thai nhi tuyệt nhất định buộc phải đúng, nếu không cả ngươi và con sẽ gặp gỡ nguy hiểm. Tin yêu ta, chịu đựng thêm một chút, chịu đựng đựng thêm chút nữa là ổn rồi!”
Hô hấp của Ngộ Quân Diễm càng thêm dồn dập, non sức phòng cự: “Không… Không… ngừng tay…
Nghe từng giờ kêu đau đứt đoạn Ngộ Quân Diễm tràn ra tự khóe môi, bàn tay vẫn trị dịch cho trù trừ bao nhiêu bạn của đánh Ngọc Hành không kiềm chế được nhưng run rẩy theo từng bụng Ngộ Quân Diễm teo rút.
“Á… Đau quá! Á…” Tay Ngộ Quân Diễm tấn công lên bụng mình, như đang ao ước mau nệm thoát khỏi đau đớn hành hạ này.
“Quân Diễm, mau ngừng tay!” đánh Ngọc Hành đưa tay bắt mang tay Ngộ Quân Diễm, tuy vậy lại chụp hụt. Y tập trung nhìn, thì ra vừa rồi y bị hoa mắt, chỉ nhìn thấy một cái bóng.
“Quân Diễm, chớ động.” tô Ngọc Hành đỡ Ngộ Quân Diễm nhằm hắn dựa lên người mình, cầm lấy tay hắn, đan tay bản thân vào, cùng xoa nắn đến thai nhi vào bụng hắn về đúng vị trí, ghé gần kề tai hắn, vơi giọng nói, “Quân Diễm, họ cùng nhau giúp bé về đúng vị trí, đã có được không?”
“Đau… Ngọc Hành… Ta đau quá…” Ngộ Quân Diễm bất lực rung lắc đầu, mồ hôi và nước mắt sản xuất thành lớp màng nước mỏng dính trên phương diện hắn, hàng mi lâu năm run rẩy, mồm nỉ non tên bạn trong lòng, trả toàn thể hiện sự yếu ớt ớt.
Tô Ngọc Hành thấy quần áo trên fan Ngộ Quân Diễm vẫn bị các giọt mồ hôi thấm ướt đến rất có thể vắt ra nước, hại hắn cảm lạnh, y dịu nhàng toá áo của hắn ra, lại túa áo của mình, bịt trên bạn hắn. Ở phần lưng y không quan sát thấy, từ vị trí cây châm độc cắn vào, mạch máu màu tím black lan xuống dưới như mạng nhện.
“A… Đau quá…A…” dưới sự nỗ lực cố gắng của hai người, đứa bé dại cuối cùng đã ở đúng vị trí. Phần đông cơn co tử cung tức thì liên tiếp hơn, càng ngày càng ngắn, nhưng thời hạn sinh lại càng ngày càng kéo dài. Ngộ Quân Diễn cũng ko thở dốc nổi nữa, chỉ cứng người rên rỉ.
“Quân Diễm, hít sâu một hơi, đủng đỉnh dùng sức, ngươi có thể làm được!” tô Ngọc Hành khuyến khích bên tai Ngộ Quân Diễm.
“Không… Á… Không… Đau bị tiêu diệt mất!” Nước theo khóe mắt Ngộ Quân Diễn tung xuống không ngừng. Hắn phía trong ngực đánh Ngọc Hành nức nở, “Không được… Ta không tồn tại sức… Ta… A a…”
Tô Ngọc Hành biết, thời gian đau buồn kéo dài làm cho thể lực của Ngộ Quân Diễm bị tiêu hao quá nhiều, nhưng mà giờ sẽ ở vào hang núi, cần yếu tìm được bất kể dược liệu gì trợ sản mang lại hắn. Đắn đo mấy lần, tô Ngọc Hành đành run giọng nói: “Quân Diễm, ta góp ngươi, ngươi độc nhất vô nhị định đề nghị chịu đựng!”
“Á á!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng mọi rừng cây, dọa cho bằng hữu chim sẽ đậu trên cành tá hỏa bay lên. Một tay đánh Ngọc Hành đặt sau sườn lưng Ngộ Quân Diễm, vận nội lực bảo đảm tâm mạch của hắn, tay còn lại đặt trên bụng Ngộ Quân Diễm, đẩy xuống. Từ đầu đến chân Ngộ Quân Diễm co quắp lại.
“Đừng! Mau dừng lại! Á…”
“Quân Diễm, ngươi hãy nghe ta nói, ta chưa khi nào phản bội ngươi, đời này đánh Ngọc Hành ta chỉ yêu 1 mình Ngộ Quân Diễm ngươi.” đánh Ngọc Hành cảm xúc phần da sau sống lưng mình như sắp đến vỡ ra, y biết Ngộ Quân Diễm đã bị đau buồn giày vò vẫn nghe ko lọt đa số lời bản thân nói, nhưng nếu như bây giờ y không nói, hại là trong tương lai sẽ không còn thời cơ nữa.
Tô Ngọc Hành lờ lững truyền nội lực sang mang đến Ngộ Quân Diễm, bên cạnh đó ấn tay xuống. Bụng Ngộ Quân Diễm bây giờ đã trở thành hình quả lê, từng giờ đồng hồ gào thét nện vào trái tim của y, có tác dụng y không vấn đề gì thở nổi. Ngộ Quân Diễm trước khía cạnh như bị biện pháp một màn làn tương đối nước, chú ý không rõ được. Y nhắm chặt mắt, lại chẳng ra được một giọt nước nào, Ngộ Quân Diễm càng thêm mờ mịt. Trái tìm Tô Ngọc Hành dần lạnh xuống.
“Á… Nó… Nó chuẩn bị ra! Á! Á….”
Một tiếng trẻ khóc rất to vang lên, Ngộ Quân Diễm không còn sức, ngất xỉu xỉu vào ngực sơn Ngọc Hành.
“Quân Diễm, là nhỏ trai. Bọn họ có bé trai.” đánh Ngọc Hành cúi người nhẹ hôn lên trán Ngộ Quân Diễm, “Vất vả đến ngươi. Trong tương lai phải dựa vào ngươi chăm lo con của chúng ta rồi.”
Tô Ngọc Hành nói xong, cảm giác lồng ngực nhức đớn, bịt miệng ho khan một tiếng. Hạ tay chú ý xuống, thấy giữa lòng bàn tay là 1 trong những búng tiết đen.
Hình ảnh sinh tử văn p1Hình hình ảnh mpreg (sưu tầm)Tam Quốc sinh tử 02.8.2017Hình hình ảnh sinh tử văn p2Hình hình ảnh sinh tử văn12 cung hoàng đạo sinh tửDoll mpreg
Hình ảnh sinh tử văn p3Hình hình ảnh sinh tử văn phần 4 (H lúc sắp đẻ)Hình hình ảnh sinh tử văn p5Mpreg (sưu tầm)Mpreg sinh sống động
Tranh sinh tử văn (tự vẽ)Tranh tử sinh văn p2 (tự vẽ)Tranh sinh tử văn p3.2 (tự vẽ)Tranh tử sinh văn p3 (tự vẽ)Trăng chỗ đáy nước (Sinh tử văn Thuần sinh, SE)An tức (Đồng nhân TSTT, sinh tử, OE)
(An tức- Ngủ yên)
Mười dặm đào hoa tan tác, hoa rơi như gió bụi.
Chỉ do một láng hình, ra đi chẳng tảo đầu…
Ngày ấy, y quay sống lưng đi, bạch y như tuyết lạnh, vướng lại giá băng vĩnh hằng nơi mười dặm đào hoa. Mùa xuân chẳng trở về, đào hoa không nở nữa. Trái tim hắn, cũng đóng băng mất rồi.
Tại sao chẳng mở lòng, thêm một đợt yêu thương, để cho trái tim, thêm một lần ấm áp. Khư khư giữ lấy một chấp niệm tự thưở ban sơ, nhằm cho bạn dạng thân mãi rún sâu trong mộng cảnh bi ai không tỉnh lại.
Khương Quân, ta cứ nghĩ ta đã yêu fan đến dịp thiên tàn địa tận. Nhưng thiên địa còn đây, mà trong trái tim ta, đã mang hình nhẵn của tín đồ khác.
Có bắt buộc là, ta đã sai không?
Không, ta yêu y, chẳng tất cả gì là không đúng hết.
Hắn đứng vào đào hoa rơi rụng, một mạt hồng y cũng mất đi màu sắc diễm lệ, tay áo lâu năm nâng vò rượu hy vọng mỏi một lần say. Trước đây, mỗi khi hắn say, luôn luôn miệng điện thoại tư vấn tên Khương Quân, liền tất cả một nhẵn người, bạch hệt như tuyêt, ôm lấy hắn, dìu hắn trở về. Tuy nhiên bây giờ, Ngọc lộ uống đang ngàn vò, nhì tiếng Khương Quân điện thoại tư vấn đã khản giọng, mà fan ấy, vẫn chẳng xuất hiện…
Y đã đi được thật rồi…
Bởi vày y không hẳn là Khương Quân.
Không biết từ lúc nào, trong cơn say hắn vẫn biết rõ, bạn ấy không phải Khương Quân, nhưng là đàn ông nàng, Bạch Chân.
Bạch Chân, Bạch Chân…Ngươi luôn hận ta chẳng hotline tên ngươi trong những lúc say. Bây giờ ta call ngàn lần vạn lần, ngươi cũng chẳng đáp nữa…
___
Y đứng trước Đông Hải, từng con sóng mãnh liệt xô bờ, những tiếng rì rào trầm thấp triền miên từ giờ gầm thét của ngàn vạn linh hồn đã vùi chôn dưới đáy biển sâu từ bỏ thời hồng hoang xa thẳm. Các linh hồn vĩnh viễn bắt buộc trở về, sở hữu theo nỗi oán hận khôn nguôi với nỗi nhớ thương thân nhân da diết, chỉ có thể gửi bản thân vào nhỏ sóng, sở hữu theo mong ước được sum vầy mà mải miết quá qua nghìn trùng quay trở về đất liền. Nhưng mà khi vừa đụng vào bờ cát, không còn thảy lại chảy thành bọt nước. Yêu thương yêu hận hận, chôn sâu đáy biển, dẫu có bao nhiêu nỗ lực, cũng mãi là vô vọng…
Ta từng nghĩ rằng, năm tháng của bọn họ là vô tận, chỉ việc ta thay gắng, lấy hết chân trọng tâm của ta hiến dâng mang lại người, thì rồi sẽ tới lúc, người nhận ra ta là ta chứ không cần phải bạn dạng sao của mẫu mã thân ta.
Thế nhưng, mười sáu vạn năm vừa qua rồi, từng nào lần nương dâu hóa thành bãi biển, trong cơn say bạn vẫn chỉ thốt lên hai tiếng “Khương Quân”.
Kể cả khi người, trong cơn dục hỏa trầm luân, xé rách nát y phục, đè nghiến thân thể ta, giày xéo tôn nghiêm thượng thần của ta.
Đâu buộc phải là băn khoăn đau, chẳng qua vị si dại, cứ cố gắng nắm lấy, gật đầu đồng ý hết thảy dày vò cùng thương tổn.
Yêu thương, chưa hẳn là vô tận. Huống chi, tình yêu này, chỉ là một trong những thứ đi vay mượn mượn. Ta mệt rồi, buông tay thôi.
Y quay đầu lại, dung nhan mỹ lệ vô khuyết buông rơi một thú vui tang thương. Tóc dài chấm cat tung bay trong gió lộng, trong diễm kiều nhuốm màu thê lương. Y phục white tuyết thâm nhập nước biển cả mang theo giá bán lạnh, y cẩn thận khép lại vạt áo, bịt phủ phần bụng đang nhô cao hơn thân mình nhỏ xíu yếu.
Y không vọng tưởng vào tình cảm của hắn nữa, chỉ cầu mong mỏi hài tử bình yên xuất thế.
Bạch Chân ra khỏi rừng đào mười dặm vẫn hơn hai năm. Sau thời điểm phát hiển thị mình có hài tử của bạn kia, y tức thì rời đi. Tín đồ kia ko yêu y, chỉ coi y như thế thân của mẫu thân y, vớ nhiên cũng trở nên không buộc phải đến hài tử. Y vốn đã sẵn sàng sẵn tinh thần để đón nhận sự lạnh lùng của hắn, cũng thiết yếu ngờ hắn lại hay tình tới cả đưa y một chén bát thuốc phá thai. Có lẽ, sự mở ra của đứa nhỏ bé này sẽ tàn phá tình yêu thương thủy tầm thường mà hắn trung tâm tâm niệm niệm khắc ghi suốt hai mươi vạn năm qua, cũng để cho quan hệ thân Bạch gia và hắn trở đề xuất bẽ bàng chăng? Y khẽ nở niềm vui chua xót, hắn không nên con, dẫu vậy ta cần. Dù là tan xương nát thịt, ta cũng trở nên bảo hộ con chu toàn.
Bạch Chân vòng đeo tay đỡ rước phần bụng tròn trịa. Y tách rừng đào mười dặm, cũng không mặt mũi nào trở về Thanh Khâu chạm chán phụ quân và chủng loại thân, càng không thể tới Thiên cung nương dựa vào muội muội. Tứ hải bát hoang mênh mang, khu vực nơi đầy đủ chẳng bắt buộc là nhà, chỉ hoàn toàn có thể mang theo hài tử, lưu lạc góc bể chân trời. Bít giấu khí tức, hàm ấn hết thần lực, chẳng muốn gặp lại ai, chẳng ý muốn ai nhận biết mình. Cảnh ngộ này, để cho người ngoài thấy được, chẳng buộc phải sẽ phá hủy hết uy nghiêm của Bạch gia sao?
Thế nhưng, đi mãi cũng đề xuất gối mỏi chân chồn, huống chi hài tử này nhờ vào thần lực của y nhưng sống, không ngừng hút cạn chân khí của y để khủng lên. Y lo rằng, chẳng bao thọ nữa, mình sẽ chẳng còn đủ thần lực bảo lãnh hài tử.
Y sinh sống mười sáu vạn năm, mười sáu vạn năm đằng đẵng cô liêu, ngẫm ra cũng đầy đủ rồi. Dẫu vậy hài tử còn chưa nhìn thấy được ánh khía cạnh trời, y tất yêu để hài tử chịu bất kể tổn yêu đương nào.
Từ khu vực hạ phúc truyền đến cơn đau khổ quen thuộc, bụng thai tròn trịa bỗng nhiên xao động. Y đơ mình thoát khỏi dòng trầm tư, các giọt mồ hôi lạnh toát ra bên trên vầng trán cao nhã, chân mày tinh tế cũng chau lại vì đau đớn, y khom người bao bọc lấy bụng, nhì chân loạng choạng mong mỏi khuỵu xuống. Cố gắng trấn tĩnh lại, y cực nhọc nhọc đỡ bụng phệ ngồi xuống bờ cát, y xuất hiện một kết giới phân làn với mặt ngoài, rồi vận công lấy chân khí dồn hết vào vùng bụng. Hài tử nhận được chân khí êm ấm liền ngủ yên, không liên tục náo loạn. Bạch Chân thở ra một hơi, thân thể vô lực bổ vào thành kết giới, tuấn nhan kiều diễm xanh xao như tuyết. Thân thể mình, y làm rõ hơn ai hết, chẳng còn duy trì được bao lâu nữa…
—
Hắn sắp đến phát điên rồi, gần bố năm qua, hắn dạt dẹo khắp tứ hải bát hoang tìm kiếm y, mà một miếng bạch y cũng chẳng thấy bóng. Sắc đẹp tuấn dật của thần phượng hoàng phân tách Nhan vốn nổi danh khắp thiên địa nay bởi phiêu bạt bao ngày cơ mà trở đề xuất tiều tụy phong trần.
A Chân, A Chân ngươi sinh hoạt đâu? tại sao lại không chịu gặp gỡ ta?
Ta sai rồi, ta không đúng rồi, mang đến ta, cho ta một lần, bồi lại lỗi lầm của mình…A Chân
Ngày ấy, khi y nói với hắn, y bao gồm mang rồi. Hắn bàng hoàng, hắn lo sợ, hắn do dự phải đối mặt thế nào. Không phải hắn không muốn sự mở ra của hài tử, mà là hắn chưa từng nghĩ tới sự xuất hiện thêm của nó. Mạch máu phượng hoàng, ra đời từ trong hải dương lửa, cũng dứt trong biển khơi lửa. Mỗi lúc có một phượng hoàng non ra đời, cũng là lúc mẫu mã thân của nó bắt buộc tan thành tro bụi. Bởi vì vậy, cuộc sống phượng hoàng vĩnh viễn mang theo tịch liêu, bạn dạng thân cuộc sống của phượng hoàng đó là rút đem máu lệ và sinh mệnh của chủng loại thể nhưng mà sinh ra. Phụng hoàng ra đời, không hẳn là điềm lành, mà là việc ly biệt vĩnh hằng. Không có ai biết điều đó, bởi vì hắn đó là con phượng hoàng cuối cùng trong trời đất này.
Vậy mà, tự dưng nhiên, A Chân nói cùng với hắn, y mang thai nhi tử của hắn. Tức là, A Chân có khả năng sẽ bị ấu thể phượng hoàng tê hút cạn thần lực, cho tới khi chân nguyên cạn kiệt, cũng là lúc ấu thể phá nát thân thể huyết thịt của A Chân cơ mà ra đời, khi hắn vĩnh viễn không đủ A Chân. Ko thể, điều này không thể xảy ra.
Xem thêm: Đau đẻ bụng trên hay dưới - đau bụng chuyển dạ như thế nào
Hắn chẳng kịp để ý đến gì, cứ rứa đưa dung dịch phá thai mang lại A Chân. Không sở hữu và nhận ra, trong hai con mắt hoa đào xinh đẹp kia, chỉ còn lại bóng về tối tuyệt vọng.
Sau đó, y tách đi.
Hắn chờ đón y dưới nơi bắt đầu đào, ngóng suốt tía tháng, hóng y vẫn trở về, giống hệt như mười mấy vạn năm vừa qua vẫn thế. Dẫu vậy y không về nữa.
Hắn biết, người trong tâm địa mình chẳng còn là một nữ thần kiêu ngạo rực rỡ như hoa đào thường bắt nạt phượng hoàng nhỏ là bản thân nữa. Đó vẫn thuộc về ký ức của thiếu thốn niên phân tách Nhan từ nhị mươi vạn năm trước rồi. Trong tim hắn, chỉ còn lại một láng bạch y phiêu đãng, mông lung như hoa đào, cũng tịch liêu như hoa đào. Cơ mà hắn ko không dám đối mặt với điều đó, đối mặt với sự phản bội trắc của trái tim mình, đối lập với một lời thề ghi trung ương khắc cốt từ thưở hồng hoang đã bị chính trái tim hắn phản bội lại nhưng tan như mây khói…
Rắm rối trong trái tim không thể giải tỏa, chỉ hoàn toàn có thể mượn men say quên đi…
Trong cơn say, hắn call tên Khương Quân, ban sơ là vày chấp niệm, sau là vì, sẽ có được một tín đồ đến bên hắn…
Tỉnh lại từ vào men đắng, hắn buộc bản thân tỉnh táo bị cắn lại để đương đầu với thực sự và một tình vậy nguy cấp. Hắn buộc phải tìm ra A Chân trước lúc ấu thể phụng hoàng rút can sức lực của y. Thây kệ y hận hắn cầm cố nào, hắn cũng cần yếu để mất y lần nữa.
Nhưng hắn sẽ tìm kiếm trọn hai năm, từ bỏ Thanh Khâu mang lại Thiên Cung, Thái Thần xa thẳm vợi, chẳng khu vực nao thấy được bóng hình của y.
Hắn chịu đựng đựng sự sỉ nhục nghiệt bửa của Khương Quân, những trận đòn ác liệt của Bạch Chỉ, góc nhìn khinh miệt của những nhi tử Bạch gia cùng với sự phẫn nộ của Bạch Thiển, cũng chỉ cầu mong muốn họ mang đến mình chạm chán lại A Chân. Cho tới khi toàn bộ đều nói phân vân tung tích của A Chân, bây giờ hắn bắt đầu lâm vào bối rối thực sự.
Thiên địa vô cùng, chỗ nào thấy được A Chân?
Hắn vẫn cuồng loạn tìm kiếm, cơ hồ xới tung từng tấc đất trong tứ hải chén bát hoang. Mà thời gian thì cứ cấp vã vụt qua kẽ tay, mặc dù siết chặt thế nào thì cũng không giữ giàng được.
Thai kỳ của phượng hoàng kéo dãn ba năm. Sau cha năm, không một lực lượng gì có thể chống được phượng hoàng non diệt hoạt mẫu thể cơ mà ra đời. Hắn không rụt rè nói hết sự thật với Bạch gia, mặc mang đến Bạch Chỉ thuộc Khương Quân thiếu hụt điều rút gân vứt da của hắn, cũng ao ước họ cứu giúp hắn tìm thấy A Chân.
Tại sao, vẫn không tìm được?
A Chân, xin chớ là quá muộn màng…
…
Bạch Chân khó nhọc đỡ bụng, thân thể yếu nhỏ xíu luôn yêu cầu gồng lên để chông đỡ cái bụng nặng nề. Gần tía năm trôi qua rồi, có lẽ sắp cho lúc hài nhi ra đời…Bàn tay trắng như ngọc tạc từ lâu đã hằn lên phần đa đường gân xanh xao, khẽ khàng vỗ về lên bụng thai tròn tròn căng cứng. Mấy ngày nay, sống lưng và hông mỗi lúc càng đau nhức, bụng bầu cũng trụy xuống thấp, tựa như lúc làm sao cũng hoàn toàn có thể rơi xuống. Nhan sắc mỹ lệ tuyệt nhất trong thiên địa đang trở buộc phải tiều tụy cho thê lương, dù vị trí khóe đôi mắt đầu ngươi vẫn ẩn ẩn đường nét phong hoa xưa cũ. Bạch y không có gì phiêu đãng xuất trần, chỉ càng đánh đậm thêm sắc nét tang thương bi tráng bã.
Con trai thứ tư của Đế quân Bạch Chỉ, Thanh Khâu Bạch Chân, thượng thần mỹ lệ duy nhất trong trời đất này, ai ngờ lại sở hữu ngày trôi dạt đến nông nỗi này, gồm nhà thiết yếu về…
Những ngày qua, y dừng lại ở nhân gian, vào một túp lều giữa vùng đồi núi nhỏ. Y cảm thấy không được sức nhằm đi nữa. Cùng cũng vì, khu vực này, thật y hệt như rừng đào mười dặm thân thuộc hơn hết “nhà” kia…
Nguyên lai, tứ hải chén bát hoang, cuối cùng, chỗ y mong mỏi trở về nhất, vẫn luôn là rừng đào ấy…
Y âm thầm nghĩ, nếu có thể ở khu vực này nhắm mắt, coi như cũng thành toàn cơn mơ mười dặm hoa đào. Dẫu rằng, dùng một đồ dùng giả để cố thế, đánh lừa bao gồm mình.
Thì có sao đâu, bao gồm mình, vốn cũng chỉ là vật sửa chữa thay thế mà.
Y khép mắt lại, tựa đầu vào gốc đào, một tay đỡ bụng, một tay dính vào thân cây cho khỏi bửa xuống. Bụng không xong trụy xuống, đợt đau nhức cũng ngày càng dày đặc hơn. Y biết sản kỳ chuẩn bị tới, cũng đã sẵn sàng ổn thỏa, bảo quản một tia thần thức của mình, nếu như y gồm mệnh hệ gì, người nha Bạch gia sẽ chớp nhoáng biết được, tới đây mang hài tử về. Phụ huynh y, còn có các ca ca và Thiển Thiển, nhất thiết sẽ đối xử xuất sắc với hài nhi của y, y ko cần lo ngại gì hết. Chỉ là, y bao gồm lỗi với vớ cả lũ họ.
—
Quân khốn nạn!Vị chị em hậu Thanh Khâu cừ khôi nghiến răng rít lên một giờ đồng hồ bén nhọn, thanh âm như tiếng dao dung nhan cứa vào da thịt. Kẻ đứng trước mặt đàn bà vẫn yên ổn lặng, ko phải phản phòng nửa lời. Hắn liệu có còn gì khác để nói nữa.
– ba năm rồi, ngươi nói chỉ gồm thời hạn 3 năm. Bây giờ 3 năm đang hết, Chân Nhi vẫn không thấy. Nếu như Chân Nhi có mệnh hệ gì, Khương Quân ta thề róc xương lột da ngươi!!!
Phu quân nàng, đế vương vãi Thanh Khâu Bạch Chỉ cầm lấy tay nàng, giữ lại bờ vai vẫn run lên vì chưng phẫn uất, nhằm nàng dựa vào ngực mình. Ngài phát âm rõ, thê tử của bản thân dù tất cả lớn tiếng rít gào, thì trong thâm tâm vẫn chỉ toàn bi đát và lo lắng. Núm nén xuống một tiếng thở dài, xót xa cho đứa con trai nhỏ vẫn bặt vô âm tín, ngài cất giọng khàn khàn
– chiết Nhan, Chân nhi thuộc ngươi dây dính mấy vạn năm, họ đều nhắm một mắt mở một đôi mắt mà đến qua. Bởi vì, họ hiểu rõ Chân nhi, một khi nó đã mong ở ở bên cạnh ngươi, thì cho dù chín chín tám kiểu mẫu đạo thiên lôi giáng xuống cũng không bóc ra được. Núm nhưng, ngươi không còn lần này tới lần khác, có theo thiết bị chấp niệm khốn nàn của ngươi, thương tổn nó cho tận xương tủy, đến độ nó buộc phải bỏ công ty trốn đi, cha mẹ anh em không nhận. Ta thừa nhận năm xưa ta cùng Khương Quân gồm lỗi với ngươi, dẫu vậy nếu ngươi còn hận thì trút không còn lên đầu chúng ta, Chân nhi vô tội, ngươi hãy buông tha mang lại nó…
– Không!
Kẻ vẫn cúi đầu tĩnh mịch bỗng ngửng đầu dậy, trong hai con mắt sáng rực sở hữu theo ý quyết liệt:
– Chuyện năm xưa sớm đã tan thành tro bụi. Ta yêu thương A Chân. Không có chuyện buông tay hay là không buông tay. Bạn của chiết Nhan, dù phân tách Nhan gồm thần hồn câu diệt cũng đề xuất tìm về.
Hắn quay sườn lưng bước ra khỏi động hồ ly, quăng quật lại vợ ông chồng Đế quân ngây ngẩn đằng sau. Bạch Thiển cách tới, cầm cố lấy tay mẫu mã thân, lặng lặng. Không khí âm trầm, càng khiến lòng người lâm vào cảnh bế tắc.
—
Một cơn đau lại ập đến, y không kìm được phân phát ra một tiếng rên nhỏ. Bụng thai sẽ trở buộc phải cứng rắn lạ thường, còn trĩu xuống như hình trái lê. Y nỗ lực điều hòa khá thở đã dồn dập, hít một tương đối thật sâu, đỡ đem bụng định quay trở lại gian công ty cỏ. đột nhiên, một luồng tà khí ập đến, y theo phiên bản năng linh mẫn của loài yêu quái mà nhanh như cắt tránh qua 1 bên, thân mình nặng năn nỉ đập vào trong 1 gốc đào, cánh hoa rơi rụng lả tả. Y nghiêng đầu nhìn sang, một bóng đen đã lộ diện trước mặt. Y âm thầm suy tính, hẳn là kẻ lạ khía cạnh kia sẽ phá đổ vỡ kết giới cơ mà y lập ra nhằm vào đây, tất yếu vì mong nội đan của y. Trái nhiên, kẻ tê giương hai con mắt thèm khát nhìn y:
– Vớ bẫm rồi, một thiên hồ, lại còn tồn tại một thai nhi có huyết mạch phượng chúa thượng cổ. Quả không uổng công ta quan sát và theo dõi suốt bao ngày qua, lấy được nội đan của ngươi, dĩ nhiên huyết phượng hoàng, còn rộng vạn năm tu luyện, hahaha…
Liếc nhìn gương mặt nanh ác đang căn vặn vẹo vị đắc ý kia, y cười cợt lạnh một tiếng:
– Một bé sói hoang tốt hèn, lại dám vọng tưởng chạm vào Thiên hồ thượng thần, còn mắc cỡ mạng mình quá dài sao?
– Hahaha…Thiên hồ? Thượng thần? Cũng không hẳn chỉ là một kẻ dang chân hầu hạ dưới thân phái mạnh nhân, để mang lại nỗi ưỡn bụng to đề nghị trốn chui trốn lủi tại đây sao?? Hahaha…Ta thật ao ước nếm thử mùi vị của thượng thần đó…
Nghe mấy lời dơ bẩn bẩn kia, cuồng nộ trào lên cuồn cuộn, Bạch Chân hận nhất kẻ nào chà đạp tôn nghiêm của y. Y chỉ do quá yêu phân tách Nhan cơ mà ủy thân nằm bên dưới hắn, nhưng không tồn tại nghĩa là bất kể kẻ như thế nào được đem suy nghĩ tởm lợm ấy để lên mình y. ống tay áo vung ra, chưởng phong ồ ạt quất tới thương hiệu ma sói kia, tiếc rằng chậm rì rì một bước, hắn vẫn né được. Còn Bạch Chân, vị dùng sức vượt độ nhưng mà động tới thai khí, bụng dưới quặn lên đau đớn, y loạng doãi tựa vào thân cây new đứng vững.
– Haha, cưng đừng vọng động, cẩn thận đẻ rớt ra đó. Ta vẫn theo dõi cưng từ rất lâu rồi, kết giới của cưng càng ngày càng trở yêu cầu lỏng lẻo, đủ để cho ta phá vỡ nhưng mà vào, điều này chứng tỏ, thần lực của cưng đã hết sạch rồi. Huống hồ, với theo cái bụng sắp sinh kia, đừng có ỷ vào nhị chữ “Thượng thần” nhưng mà lên khía cạnh với ta…
Thân hình ma sói nháng lên một cái, chớp mắt đã tới ngay sát Bạch Chân, y cắn răng nhịn xuống cơn đau, vung tay tấn công ra một chưởng nữa. Một chưởng này dốc không còn toàn lực, nếu là hồi đó thì dư mức độ san bằng cả dãy núi này. Nhưng hiện giờ, lâm vào hoàn cảnh đường cùng, cũng chỉ hoàn toàn có thể hư trương thanh cầm một chút. Nhân lúc kẻ kia né tránh, y vận chân khí thi pháp rời ra khỏi nơi đó, ẩn thân thân rừng đào. Tuy thế thần lực cạn rồi, y bắt buộc đi xa, chỉ rất có thể dựa vào một trong những thân cây, chũm kiềm nén thanh âm thở dốc. Vừa bình ổn thân mình, một trận nhức lại đánh úp xuống khiến cho y suýt nữa thét lên. Vừa nãy khí máu công tâm, nuốm gượng vận chút chân khí rất ít còn sót lại, thân thể lại chuyển vận mạnh, từng ấy đủ khiến thai nhi đầy đủ tháng mong muốn lập tức ra đời.
Aaaa…đau..đau quá…Hai tay đỡ bụng, trước mắt tối đen như mực, Bạch Chân ko trụ nổi nữa, vô lực trượt theo thân cây mà ngã xuống. Nhị tay vẫn theo phiên bản năng che chở bụng, mà lại bụng vẫn vì lực va đụng mà nảy lên đau đớn. Ào một tiếng, vào bụng giống như có máy gì vừa vỡ ra, một làn nước âm nóng từ hạ thân tan dọc xuống đùi, ngấm ướt y phục trắng thanh khiết. Hài tử đang đi vào sản đạo, vẫn gấp gáp tìm kiếm đường thoát khỏi thân thể cha, lại bị xương hông nhỏ dại hẹp chặn lại. Hài tử cáu kỉnh vùng vẫy vào bụng y, mạch máu phượng đại vương cổ với theo sức mạnh kinh người, cơ hồ nước phá vỡ lẽ hết xương cốt thuộc lục che ngũ tạng của y. Bạch Chân ở gục trên khu đất lạnh, quằn quại ôm lấy bụng, theo phiên bản năng mà dùng lực rặn xuống. Thân thể nằm ngửa ra, nhì tay cào to gan xuống nền khu đất đến nhảy máu, đôi chân không tự công ty được nhưng mà giang rộng, phô bày cái bụng to như một trái núi nhỏ. Bạch Chân từ biết bốn thế của bạn dạng thân bao gồm bao nhiêu nhục nhã, nhưng lại y nhức quá, y không quản được nữa. Đau quá…đau…Bạch Chân ôm bụng lăn lộn cùng bề mặt đất cứng rắn, tóc dài xõa tung bên trên nền đất, hoa đào vẫn rơi rơi trong gió, mặt đất trải đầy cánh huê hồng nhạt. Mặc mang lại y oằn bản thân trong thống khổ vậy nào, hoa đào vẫn đứng đó, cao ngạo, tịch liêu…giống như hắn. Một mảnh hồng y, mười sáu vạn năm vẫn vậy, tịch mịch chú ý y tự đọa, tự dày vò, từ cuồng si… Aaa,…Chiết Nhan…A chân thực sự rất đau…Một làn nước mắt rã ra, dẫu tất cả bao nhiêu cuồng ngạo, bao nhiêu quật cường, bao nhiêu kiêu hãnh, thì giờ phút này, Bạch Chân cũng chỉ với là một hồ ly vô lực trong lần đau sinh nở, tuyệt vọng nhớ cho tới ái nhân. Mà lại ái nhân vẫn chẳng bắt buộc y nữa rồi. Bạch Chân cương quyết gạt đi nước mắt, thu lại hết yếu đuối, khẽ nở nụ cười nhạo chua chát. Phải, hắn không phải A Chân, hiện nay y là thượng thần Bạch Chân một đời cao ngạo, y không chất nhận được mình yếu ớt như vậy.
Bạch Chân bao phủ lấy bụng thai sẽ xao cồn kịch liệt, y phát âm được, bầu thủy đang vỡ, y sẽ mau lẹ sinh hài tử. Mà lại y chưa thể sinh được, do tên ma sói cơ vẫn lảng vảng ở ngay sát đây. Nếu như nhằm nó thấy y trong bộ dạng này, thật cuộc đời không bằng chết. Y cầm cố gượng nâng đầu ngồi dậy, tựa vào thân cây, gửi tay kiểm tra sản huyệt, nơi tư mật ấy đã lộ diện mấy ngón tay, cơ hồ hoàn toàn có thể sờ thấy đầu hài tử. Y nghiến răng đẩy đầu hài tử ngược lại vào trong, mặc đến hài tử kháng cự đến gần như là phá tan vỡ bụng y. Bụng thai đang trĩu xuống lại căng phồng trở lại, cứng như đá tảng, vặn vẹo không ra mẫu mã gì. Y phong bí mật nơi tứ mật ấy, chống nước ối chảy ra, khép chặt nhì chân, nhị tay vịn vào thân cây mà đứng dậy. Thần lực sẽ cạn, mà lại ý chí của một thượng thần sẽ kinh qua mười sáu vạn năm tu luyện thì vẫn còn đó, y gặm răng lết đi từng bước, mặc đến thai nhi quẫy đạp điên cuồng, thân thể như bị xé có tác dụng hai nửa. Đột nhiên mưa mập rào rào đổ xuống, không còn kết giới che chắn, nước mưa xối lên thân mình giống như tát, bước chân y càng ngày càng liêu xiêu, đất dưới chân trơn trượt nhão nhoét. Mưa rét hòa với tiết y, từng vũng đỏ loang loang. Y phục ngấm nước thuộc máu dán vào thân mình rét mướt buốt. Y lê lết trong rừng cây, từng bước một từng bước trong buồn bã cùng xuất xắc vọng. Bỗng nhiên hai tay mọc ra móng vuốt, y tá hỏa sờ lên đầu, một song tai nhỏ tuổi mềm sũng nước. Y gọi rằng, sức lực của y vẫn cạn, chằng còn đầy đủ để bảo trì hình người, buộc phải đang dần trở về bạn dạng thể hồ ly.
Hôm nay, có lẽ rằng khó thoát…
Nực mỉm cười thay, thượng thần Bạch Chân, chẳng vì bại trận trong đại chiến Thần Ma khốc tàn oanh liệt, chẳng vì quyết tử nguyên thần cúng tế Đông Hoàng, bảo hộ bình im tứ hải chén bát hoang, sau cùng sinh mệnh cao tay lại không đủ trong nanh vuốt một sinh thiết bị thấp hèn yếu hạng.
Dù y có cố gắng nỗ lực thế nào, thì cũng không thoát khỏi móng vuốt của tên ma sói đang phấn khích đến điên cuồng vì vớ được bảo bối trời cho. Ko bao thọ sau, nó đã tìm được y, lần này, chẳng kịp để y vung tay áo, nó đã nhanh như cắt chế trụ cổ tay y, siết chặt mạch môn của y. Gương mặt khả ố của gã kề cạnh bên vào thân mình y, một tay lướt nhẹ trên khuôn mặt dù tái nhợt vẫn ẩn ẩn nét kiều mị hay luân. Vị vội vã chạy trốn, mái tóc lâu năm của y xỏa tung, từng lọn đen nhánh thả lâu năm chấm gót, y phục white thuần vương vãi mấy đóa hoa máu đỏ thắm, vị nước mưa cơ mà dính giáp vào thân thể. Đôi mắt xinh đẹp vì phẫn nộ cùng kinh hãi cơ mà vương ánh nước, tương đối thở cũng trở nên dồn dập. Vị thượng thần vì khổ cực mà vô lực yếu ớt nằm trong tay gã, thực sự là bảo bối ngoài sức tưởng tượng của gã. Gã nuốt nước bọt, cổ họng trở yêu cầu khô lạnh dị thường. đề nghị rồi, trời ban báu vật, còn nếu như không thưởng thức, thì đó là đồ ngu. Bạch Chân kìm xuống cơn bi thiết nôn, vậy giãy giụa hòng tránh ngoài bàn tay dơ của gã đang miết lên phương diện mình. Nhưng mà cử rượu cồn của y chỉ càng khiến cho dục vọng của hắn trở bắt buộc mãnh liệt hơn.
– bây giờ đằng như thế nào ngươi cũng bị tiêu diệt trong tay ta. Nhưng mà để một báu vật cứ thế mà chết đi thì thực sự đáng tiếc. Tuyệt là, nhằm bổn tỷ phú cưng chiều ngươi, mang đến ngươi được thống khoái nhưng chết…
Gã cười một cái, nhe ra hàm răng sắc và nhọn ố quà ô uế, ghé liền kề thứ kinh tởm ấy vào nên cổ mảnh mai của y, tham lam hít lấy một hơi.
– thiệt sự là hết sức thơm ngon. Đời này, ta ăn đủ thứ, kết thúc vẫn chưa từng nếm qua hương vị thiên hồ. Nghe nói yêu tinh là giống như yêu mị nhất, một thiên hồ thượng thần, hẳn là hoàn toàn có thể khiến ta vui miệng đến chết mất…
Bàn tay lông lá của thương hiệu súc sinh đang luồn vào cổ áo của y, roẹt một tiếng, bạch y thuần khiết bị xé thành nhì nửa, thân thể white như ngọc tạc phô bày lồ lộ trước đôi mắt hắn. Dáng người thon gầy, một đôi tai lông nho nhỏ dại yêu mị, xương quai xanh tinh tế, lồng ngực trắng nhẵn mịn, một cái bụng lớn như trái núi bé dại không chấm dứt phập phồng, mái tóc đen tán loạn trải nhiều năm dọc theo tấm sống lưng đẹp đẽ. Đôi chân nhỏ dài tung dọc thứ hóa học lỏng đỏ thắm…Máu mũi của gã cứ nắm chảy xuống… thực sự quá câu nhân, dù bây giờ có bị tiêu diệt tại đây, gã cũng ko thấy ăn năn tiếc. Gã vuốt lên cái bụng to tròn của y, thú tính man dở người nổi lên, móng vuốt sắc và nhọn chợt cào lên domain authority bụng trắng đang căng như sắp tới nứt, vướng lại mấy dấu vết rỉ ngày tiết đỏ chói lọi đến mê người. Gã mê mẩn liếm mút dấu máu và lắng đọng ấy, mặc đến y cuồng loạn kháng cự. Thật ngọt! Gã tò mò muốn biết, bên trong cái bụng ấy, sau cuối là máy nghiệt súc gì, đề nghị moi nó ra thẳng nuốt sống, tốt là khuếch trương dưới rồi lôi nó ra. Gã nghĩ về nghĩ rồi gửi tay thăm dò hạ thân y. Nhận ra y đang phong kín nơi bốn mật, gã cười lên một tràng dâm đãng:
– Chẳng đề xuất ngươi đã đau đẻ sao, khép chặt vì vậy thì đẻ sao nổi? Đến đây, nhằm bổn đại gia giúp ngươi mở ra, không chừng sẽ thuận tiện đẻ ra một tiểu súc sinh đó.
Đau đớn cùng từ trần nhục mang đến cùng cực, trước đôi mắt Bạch Chân về tối sầm, một trận tanh ngọt trào lên, y mửa ra một ngụm máu đỏ tươi, phun cả vào phương diện ma sói. Nỗi đau đang trở thành tê dại, y chỉ thấy thân thể chông chênh như bị ném vào vực sâu hỏa diễm cùng băng giá. Y tất nhiên hiểu nhỏ súc sinh tê định làm cho gì, cơ mà y thà chấn đổ vỡ nội đan, từ bỏ bạo mang đến nổ tung thân xác, tuyệt đối hoàn hảo không nhằm sinh trang bị hạ đẳng kia ô nhục thân mình.
Chỉ là, hài tử…Y luyến nuối tiếc hài tử…Con còn còn chưa kịp nhìn thấy hoa đào rơi…
Nhưng mà, xin lỗi con…
Thân thể y, chỉ tuyệt nhất một người rất có thể chà đạp, tuyệt vời và hoàn hảo nhất không gồm kẻ sản phẩm công nghệ hai.
Một đời thượng thần Bạch Chân cao cao tại thượng, chẳng ngờ lại xong xuôi trong cay đắng như vậy.
Trời vẫn đổ mưa, mưa như trời đất đổ lệ khóc than đến vị thượng thần trầm luân bị đọa đày. Chỉ muốn sao, mưa rửa sạch sẽ đi đông đảo uế tạp, để y sạch sẽ mà về với cát bụi. Mưa đã xóa đi không còn thảy vệt tích…Từ nay, trên đời chẳng có A Chân, cũng chẳng có thượng thần Bạch Chân mỹ lệ…
Phụ quân, mẫu mã thân…con xin lỗi nhì người. Ca ca, muội muội, đái Tứ đề xuất đi trước…Tiểu Cửu, cữu cữu không ôm con được nữa…
Chiết Nhan, A Chân yêu thương người, dù tín đồ coi A Chân là gì, A Chân vẫn yêu người. Trường đoản cú khoảnh khắc tín đồ nhìn linh hồ nước nho bé dại mới biến thành hình đứa bé xíu sơ sinh, nói một câu: “Hài tử này thiệt xấu”, định mệnh vẫn an bài một đời linh hồ nước ấy buộc phải vì bạn mà diễm lệ, vì fan mà trả mỹ.
Dù cho, vào mắt fan chẳng bao giờ có ta…
Đến cuối cùng, trong tâm địa A Chân, vẫn tràn trề hình bóng chiết Nhan…
Vĩnh biệt, tách Nhan…
Bạch Chân khép lại song mi dài black thẳm, một luồng sức trẻ khỏe phát vào thân thể, siết đem nội đan nằm tại vị trí nơi sâu độc nhất vô nhị trong thân thể…
Ma sói đã đắm chìm trong bể dục, đùng một phát rú lên một giờ thảm khốc, gấp vã buông thân thể vào tay, tránh mặt sát khí cuồng bạo vừa ập tới. Thân mình trằn trụi của Bạch Chân vô lực buông vào hỏng vô, dẫu vậy không đụng vào khu đất lạnh nhưng mà rơi vào một lồng ngực vững vàng chắc. Một đôi tay gắt gao bao phủ lấy y, vừa cuống cuồng mong mỏi ghì đem khảm sâu y vào domain authority thịt mình, lại vừa run rẩy, sợ có tác dụng thân mình mỏng manh ấy đổ vỡ nát. Ngoảnh đầu nhìn nhỏ súc sinh bẩn thỉu nằm còng queo dưới đất, hắn nghiến răng vung ra một chưởng, bé súc sinh ấy chẳng kịp kêu một tiếng ngay tắp lự bị phân thành một đám ngày tiết thịt nhầy nhụa. Mưa vẫn xối xả buông bỏ xuống, ánh mắt người trong trái tim đã chảy rã, không có gì chút hi vọng nào nữa.
Hắn ghê hãi điện thoại tư vấn tên y trong cuồng loạn. A Chân, A Chân, tỉnh lại đi A Chân, đừng làm ta sợ…Cố trấn tĩnh bình chọn thân bản thân của người trong lòng, hắn suy sụp nhận biết thần lực y cạn kiệt, nội đan đã và đang rạn. Linh thức đang tán loạn, căn phiên bản không còn ý chí sinh tồn. Bầu nhi sở hữu huyết mạch phụng hoàng bị phụ vương nhẫn trung tâm khóa lại đường ra duy nhất, sinh hoạt trong bụng y vùng vẫy, không khống chế được linh lực, đang phá nát không còn xương cốt của y…A Chân của hắn, vẫn vỡ nát, cả linh hồn cùng thể xác. Đừng quăng quật ta, A Chân…
Bao thời nay hắn cuồng loạn tìm tìm y mọi chân trời góc bể, bỗng dưng nhiên cảm ứng được khí tức của y nghỉ ngơi Nhân giới, nhưng lại vô cùng mỏng mảnh manh, lúc không khi có, buộc phải vẫn quanh quẩn quanh trong phạm vi trăm dặm. Hôm nay, lúc ma sói phá vỡ lẽ kết giới của y, đã làm cho khí tức của y tràn ra ngoài, tách Nhan tức tốc theo này mà lao tới, lại thấy một màn thảm khốc bày ra trước mắt.
Hắn nén xuống đau xót, mau lẹ lập kết giới, để mưa lạnh ko xối vào A Chân nữa, đổi mới ra y phục phủ bọc thần thể xích lõa, rồi choáng choàng truyền linh lực vào thân thể y. Tuy nhiên nội đan sẽ rạn, linh lực không có vị trí đựng chạy tán loạn, chẳng hữu dụng gì. Hắn lưu giữ ra ngày tiết phượng hoàng hoàn toàn có thể chữa thương, liền kết thúc khoát giảm một nhát vào cổ tay, kề vào mồm y, ngày tiết chảy giàn giụa, tuy vậy y không nuốt xuống, tràn ra bên khóe miệng, nhuộm thắm đôi môi đã tệ bạc lạnh. Thượng thần phân tách Nhan, sống qua tía mươi vạn năm, ghê qua nghìn vạn trận đánh sinh tử trời thảm đất sầu, lần trước tiên cảm nhận được nỗi vô vọng cùng cực…
Thân mình A Chân càng lúc càng giá lạnh, huyết trên cổ tay hắn vẫn chảy ko ngừng. Bên ngoài, trời vẫn mưa, ko ngừng…
Trong kết giới, hơi thở của người càng dịp càng mỏng manh manh… tách Nhan cúi nhìn bạn nằm trong tay. Đôi mi đang khép rồi, tựa như không mong nhìn thấy hắn nữa. Hắn vuốt dịu lên song má đã có lần hồng hồng như trái đào nhỏ, bây chừ trắng lạnh như hàn ngọc băng phách vạn năm. Đôi môi nhạt màu nhỏ xinh, từng hôn lên mặt hắn mười sáu vạn năm về trước, giờ đã nhuộm thắm dung nhan máu tiên diễm, ánh lên vẻ đẹp nhất rợn tín đồ của cái chết. Bụng lớn căng tròn không hề xao hễ nữa, có lẽ vì bị ngạt trong chủng loại thể quá lâu, hài tử đã hết sinh khí.
A Chân, ví như như bây giờ Chiết Nhan đem trái tim bản thân ra cho A Chân, A Chân bao gồm nguyện ý dìm lấy không?
Chiết Nhan nhớ tới mấy ngày trước, lúc hắn cuồng loạn chạy cho tới Côn Luân cầu xin mặc Uyên. Vị chiến thần bất khả thua thảm của Thiên tộc, người ca ca đã cùng hắn phệ lên từ bỏ thưở sơ khai, trải qua nghìn vạn năm vẫn trầm mang như núi Côn Luân. Dẫu không thuộc phụ mẫu, nhưng hắn là do bố mẹ Mặc Uyên mang đến nuôi nấng, tình thân khác nào ruột thịt.
Ca ca vẫn trầm mặc, chẳng quan sát tới vẻ mặt thê thảm của hắn. Thật thọ sau mới tỉnh bơ cất tiếng:
Một trái tim đang chết, chỉ rất có thể dùng một trái tim nhằm đổi lại.Hắn bỗng nhiên hiểu ra, trái tim của thần phượng hoàng, liều dung dịch duy nhất nhằm cải tử hoàn sinh.
Đầu ngón tay xinh xắn bỗng chốc hóa dài ra, sắc nhọn như nanh vuốt phượng hoàng. Hắn không đo đắn xọc thẳng nanh vuốt ấy vào lồng ngực rắn rỏi như huyền thiết, móng phượng chiếu qua nhẹ nhàng, chọc ra một lỗ thủng khổng lồ như dòng bát, huyết tươi ồ ạt chảy ra. Hắn không thấy đau đớn, vẫn tiếp tục chọc sâu rộng nữa, cho đến lúc chạm vào một trong những vật tròn lạnh hổi, đập thình thịch liên hồi.
Trái tim của hắn, trái tim thần phượng hoàng.
Móng vuốt vung lên, vật nhỏ tuổi ấy đã phía bên trong tay. Hắn quan sát vật nhỏ tuổi đẫm máu vẫn còn đấy cử hễ ấy, cười cợt lên một tiếng. Thứ này lẽ ra buộc phải giao cho y từ tương đối lâu rồi, nuốm giữ mang đến bây giờ, chính là sai lầm.
A Chân, giờ ta giao nó mang đến A Chân, mà lại A Chân lại chẳng thèm nhìn nữa..
…
Bên ko kể mưa xối xả, bên trong kết giới huyết chảy còn hơn mưa. Đến lúc gia tộc Bạch hồ nước tới nơi, chỉ còn thấy một kết giới cơ hồ đang trở thành bể máu. Bạch Chân nằm trong lồng ngực tách Nhan, một kẻ nội đan sẽ vỡ, một kẻ bị khoét trống rỗng trái tim. Hồn phách đã tan rã theo nội đan thuộc trái tim…Cả nhị đều không hề sinh khí. Khương Quân thét lên một giờ rồi bất tỉnh lịm. Bạch Chỉ tởm hoàng rụng rời mang đến không kịp đỡ mang thê tử. Bạch Thiển quỳ gục xuống phương diện đất, Dạ Hoa cũng quỳ theo nàng, tất cả những thượng thần của gia tộc Bạch hồ nước Thanh Khâu vững đá quý như nhật nguyệt, trường tồn cùng với núi sông, cũng yêu cầu gục bổ vì thảm cảnh đau thương vượt quá mức cho phép tiếp nhận. Đông Hoa lặng lẽ che đôi mắt Phượng Cửu, nhằm đầu bạn nữ chôn sâu vào ngực mình, nhất quyết không buông ra.
Thượng thần phân tách Nhan, tiết mạch ở đầu cuối của thần tộc phượng hoàng viễn cổ, với thượng thần Bạch Chân, đàn ông thứ tư của Thanh Khâu đế quân Bạch Chỉ, đang qua đời…
Thiên địa bàng hoàng trong đám tang white lạnh. Cả một trời ưu thương bao trùm từ Thanh Khâu cho tới Thập lý đào hoa.
Rừng đào mười dặm ngỡ bùng cháy từ thưở sơ khai, trải qua bao mến hải tang điền vẫn nguyên sắc thắm, ngờ đâu một tương khắc điêu linh, không còn thảy tàn rơi tan tác. Một cõi đào nguyên đang chết, một trời chìm trong cánh hoa phai úa rụng rơi.
Thi thể của thượng thần chiết Nhan vẫn cầm cố chặt tay thượng thần Bạch Chân, không có tác dụng sao bóc tách rời được, dù cho Đế hậu Thanh Khâu phẫn hận cơ mà lấy tiên kiếm ra chém xuống, cũng không bóc ra nổi. Bạch Thiển ngăn lại mẫu thân vì quá bi thiết mà mất cả lý trí, an bài hai tín đồ chôn và một mộ, táng và một băng quan. Bạch Chỉ trường đoản cú tay khép lại nắp quan tiền tài, chôn vùi người con trai thứ tư của mình, một giọt nước đôi mắt lăn dài trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn trở nên già nua vì bạn đầu bạc tình tiễn kẻ đầu xanh:
Cuối thuộc ngươi cũng duy trì đúng lời hứa, không bao giờ buông tay ra nữa.Chiến thần khoác Uyên, trầm mặc đứng trước băng quan táng đệ đệ cùng fan hắn yêu thương thương. Cả nhị vẫn như đang nắm tay nhau say ngủ.
– Kỳ thực, ngày hôm ấy, ta nói cùng với ngươi như vậy, ý chỉ bảo ngươi dùng cả trái tim bản thân yêu yêu mến y, không tồn tại ý nói ngươi móc ra đưa đến y.
Trái tim phượng hoàng, cải tử hoàn sinh, chỉ là thần thoại nhảm nhí. Xưa nay, đã gồm con phượng hoàng nào nguyện móc tim mình ra nhằm hiến cho tất cả những người đâu…
Nhưng mà, như thế này, tất cả lẽ, cũng chưa phải là chuyện xấu…
Nếu như ta có thể tỉnh lại từ giấc ngủ bảy vạn năm, thì không tồn tại gì là không thể…
…
(Hoàn)
Thật ra trường đoản cú hồi nhìn thấy ảnh bên dưới, vẫn có cảm xúc STV thâm thúy rồi. Hôm trước thấy một đồng nhân Nhan Chân sinh tử, tình cờ nổi lên thú tính ao ước học theo, viết một đoản văn ngăn ngắn về cp này. Nay nhân ngày sửa luận văn trọng đại, ko kiềm nén được nhưng mà múa bàn phím hồi lâu, chung cuộc ra thành phầm này. Thật mong mỏi HE, nhưng vì chưng quá lâu không còn biết viết HE là như vậy nào, cũng không trả toàn tiếp nhận được việc mình vẫn viết HE, đề xuất cứ kết ở chỗ này vậy. Hai fan ấy thực thụ là đã chết rồi, bị tiêu diệt đến thê thảm, chết đến tan tành. Nếu như như có ngày ta rất có thể phát vai trung phong từ bi, sửa lại một chút ít thì may ra…Còn bây giờ, cứ như vậy đi.